Tôi nhớ lắm thuở thiếu thời vụng dại
nơi quê nhà ngày hai buổi rong chơi
giấy tập làm diều cơm chiều mẹ đợi
vắt vẻo lưng trâu theo tía ra đồng.
Quê tôi
mùa nắng khô cằn
mùa mưa bão về lũ tới
ngày ấy vô tư chưa hiểu nỗi đau đời
chỉ biết nhìn nước mênh mông bốn bề trắng xóa
thầm phục trong lòng thủy thần giỏi quá
che giấu bao ruộng vườn cây cỏ giữa lòng mình
tôi đâu hiểu vai mẹ cha oằn nặng
người làng tôi lại khổ mỗi lũ về…
Rồi mưa tạnh lũ qua
trời hanh nắng
tôi lại theo cha vắt vẻo ra đồng.
Lớn lên
cha dạy tôi biết nỗi khổ của dân mình
mẹ dạy cho tôi đừng quên côï rễ
cha bảo: mùa nước về dân làng mình khổ
nhưng nước đi rồi cho đất lắm phù sa
đất quê mình có mồ hôi, nước mắt ông cha
có cả máu xương bao anh hùng liệt sĩ
con biết không
nước lũ cũng làm nên lịch sử!
mắt cha chợt ánh lên vọng về quá khứ hào hùng!
Bây giờ tôi đi xa
chia biệt quê nhà
mỗi mùa nước về lại dõi mắt quê xưa
nơi có cha tôi đào đất đắp bờ
mẹ tôi chắt chiu từng hạt lúa để dành trong mùa lũ
không biết cha tôi giờ này đã ngủ
hay còn tát nước giữ vườn cây…
Quê hương ơi, yêu người biết mấy!
con sẽ trở về cùng dân làng chống lũ trồng cây
con sẽ thay cha tay cuốc tay cày
mẹ ơi!
con sẽ là chiếc lá bay về cội
cùng quê hát khúc xum vầy.