TÁC PHẨM
TÁC GIẢ



NGUYÊN HÙNG



. Tên thật là Nguyễn Nguyên Hùng
. Sinh năm 1955 tại Nghệ An.

. Tốt nghiệp kỹ sư công trình thủy (Hà Nội, 1979).
. Bảo vệ Tiến sĩ Thủy công - Nền móng (Nga, 1994).
. Hiện là Trưởng phòng Khoa học Kỹ thuật & Đối ngoại của Công ty Tư vấn Xây dựng Điện 2, Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN).

. Làm Thơ từ thời sinh viên .
. Có thơ in trên các báo, tạp chí TW và địa phương từ năm 1980 đến nay.
. Hiện là cộng tác viên chuyên mục "Chân trời văn học" của tạp chí Tài Hoa Trẻ (chuyên đề của Báo Giáo dục và Thời đại)

GIẢI THƯỞNG :

. Tài hoa Biên Khảo Biên Dịch cho một loạt bài giới thiệu các nhà thơ Nga.






THƠ


MẤY DÒNG TẢN MẠN VỀ BIỂN
MỘT NGÀY NÀO EM ĐẾN …
BIỂN VÀ EM
ĐƯỜNG XƯA ÁO TRẮNG
ANH MUỐN LÀM PHẦN THIẾU ĐỜI EM
KHÔNG ĐỀ
SAO TÔI LẠI GẶP EM ?
CHÙM THƠ VIẾT Ở BẮC KINH
TÔ CHÂU
THƯỢNG HẢI
HÀNG CHÂU
LỬA
NẾU...
ANH XIN LÀM NGỌN GIÓ
TIẾNG CƯỜI CỦA EM
ĐIỀU ƯỚC TRONG NGÀY VALENTINE
BÊN MẸ XUÂN NÀY
NHỜ CÓ EM
ĐI LỄ CHÙA
NGÀY MƯA BÃO
SÔNG NHỚ
NÓI VỚI EM
CÓ LẼ NÀO…
ANH CHẲNG THỂ QUÊN
THU HÀ NỘI
SAO TÔI LẠI GẶP EM
BẮC KINH
TRÊN BÃI BIỂN ĐÊM RẰM
ĐÔNG ĐANG VỀ…
XÔN XAO
ÔNG LÃO VÀ CÁ VÀNG
NHỚ NGHỀ THẦY
NGƯỜI ẤY KHÔNG CÒN BÊN TÔI NỮA





BIÊN DỊCH

VLADIMIR NABOKOV - MỘT HIỆN TƯỢNG ĐẶC BIỆT TRONG VĂN HỌC
AGNIA BARTO - NGƯỜI CÒN MÃI VỚI TUỔI THƠ
Rozhdestvensky Robert - NGƯỜI LỮ HÀNH BỊ BẮT CÓC
SAMUIL MARSHAK - NGƯỜI KỂ CHUYỆN CỔ TÍCH CHO THIẾU NHI
CHESLAV MILOS LƯƠNG TRI VÀ BẢN SẮC TÂM HỒN BA LAN


















































TRÊN BÃI BIỂN ĐÊM RẰM

Giữa đêm rằm hai đứa rủ nhau đi
Trăng rất sáng, bãi biển dài lộng gió
Biển mát rượi, ta cồn cào nỗi nhớ
Bạn đi cùng, sao chẳng phải là em?

Nằm bên nhau nơi bãi biển êm đềm
Chân kề sóng, đầu gối bờ cát trắng
Hiểu lòng nhau cả hai cùng im lặng
Mắt dõi sao trời tìm hình bóng quen thân.

Ôi đẹp thần tiên bãi biển nhuốm trăng rằm
Mà man mác nỗi lòng ta không bến
Em xa rồi, còn mình ta với biển
Với muôn trùng sóng nhớ gối lưng nhau…

Hai đứa cứ nằm…lặng im…rất lâu
Bạn không nhắc có khi nằm chờ sáng
Thôi chào nhé sóng xanh cùng cát trắng
Dấu chân này xin hẹn những lần sau…

1977.



ĐÔNG ĐANG VỀ…

Đông đang về, ngoài kia trời chắc lạnh
Đây nắng vàng anh muốn gửi ra em
Ôi mùa đông vẫn đậm sắc thanh thiên
Không gió bấc không mưa phùn dai dẳng

Ở phương Nam vẫn chan hòa ánh nắng
Nắng của trời, nắng của lòng anh
Trời luôn trong và tình mãi tươi xanh
Anh xin gửi cho em, em nhé?

Anh xa em đã mấy mùa quạnh quẽ
Canh cánh trong lòng một nỗi nhớ không nguôi
Nay đông về trời đất vẫn xanh tươi
Em vẫn trong anh một tình yêu mới mẻ

Anh lo em ở ngoài kia lạnh thế
Bàn tay gầy cầm bút có run không?
Ôi bàn tay như một búp sen hồng
Giờ phút ấy đưa anh cầm, lưu luyến...

Anh khắc trọn từng lời đêm đưa tiễn
Bao ngọt lành trong hơi ấm tay em
Và bao ngày anh nhớ, mộng bao đêm
Bàn tay ấy cùng anh vun cuộc sống...

Anh muốn gửi tặng em yêu chùm nắng
Của đất trời và từ trái tim anh
Trời luôn trong và tình mãi tươi xanh
Em yêu dấu, em vui lòng nhận nhé!

1978.



XÔN XAO

Nhớ em vượt ngàn dặm đất
Gặp em chìm đắm bến sâu
Ngụp biển thu chiều xanh ngắt
Xôn xao sóng bạc trên đầu... 2002.



ÔNG LÃO VÀ CÁ VÀNG

Cá Vàng lặn lội nơi đâu
Khổ thân ông lão bên cầu đứng trông
Nắng chiều nhuộm tím triền sông
Xẹo nghiêng mắt lưới bềnh bồng bờ đê
Từ ngày cá quẫy vút đi
Lão đây mắc nợ đầm đìa tới nay
Nợ người một cái cầm tay
Một lần kề má, nhiều ngày còn hương... 2002.



NHỚ NGHỀ THẦY

Đã xa giáo án mười năm
Mười năm viên phấn thôi cầm trên tay
Từ ngày tạm biệt nghề thầy
Bớt khàn giọng nói, đỡ gầy dáng đi
Cũng thôi khó xử những khi
Gặp trò xinh đẹp mà thi lại xoàng...

Từ ngày thôi chức “giáo làng”
Kiêng dè thì bớt, “mở mang” được nhiều
Gặp ai thấy thích thì yêu
Chẳng cần phải giấu những điều khó nghe
Khi vui, thoải mái cụng ly
Khi buồn, bức xúc sợ gì không văng…

Đã rời bục giảng mười năm
Buồn vui nghề giáo âm thầm mang theo
Bây giờ dù chửa hết nghèo
Đến đâu cũng nhận thật nhiều tình thân
Học trò mái tóc hoa râm
Gặp thầy chạy đến ôm chầm, reo vui!
(Mắt nheo, sờ trán một hồi
Có người quên mặt, có người quên tên)

Mấy cô trò cũ thì khen:
“Thầy trông vẫn thế! Chúng em cũ xì…
Hẳn thầy có bí quyết gì
Mà sao ngày ấy lờ đi hả thầy?”

Mỗi năm cứ đến dịp này
Trong tôi lại gọi: những ngày xưa ơi!



NGƯỜI ẤY KHÔNG CÒN BÊN TÔI NỮA

Tôi có người yêu rất đáng yêu
Tôi ôm không chán, tôi nâng niu
Em chẳng rời tôi dù nửa bước
Tôi chẳng xa em dẫu một chiều.

Tôi có người yêu rất thông minh
Mọi việc em làm cứ nhẹ tênh
Em biết mọi điều tôi cần biết
Giúp tôi cả việc viết… thơ tình.

Tôi có người yêu rất dịu hiền
Chia sẻ cùng tôi mọi ưu phiền
Những lúc tôi vui cười thành tiếng
Em cũng cười theo, chẳng ngạc nhiên.

Tôi có người yêu rất tuyệt vời
Chẳng biết ghen tuông, chẳng ỉ ôi
Cả khi tôi áp vai người khác
Em chỉ nín im một góc ngồi.

Tôi có người yêu hơn người yêu
Tôi cưng tôi quý nhiều thật nhiều
Người ấy bây giờ theo kẻ khác
Em đã bỏ tôi giữa một chiều!

(Sau khi bị cướp mất máy tính xách tay cùng với rất nhiều dữ liệu)




NGUYÊN HÙNG


TRANG CHÍNH TRANG THƠ ĐOẢN THIÊN TRUYỆN NGẮN BIÊN DỊCH ÂM NHẠC ẤN PHẨM LIÊN KẾT