NGUỒN CẢM
Rồi một tháng
Một năm
Mười năm….
Cũng hết nỗi dại khờ
Bờ nhân gian
Phủ đôi vầng nhật nguyệt
Ngày đi đêm đến
Mặc tình xuân thu
Bao nhiêu nét gợn
Bấy nhiêu mùa
Xanh biếc trời xanh.
Mây long nhong
Mặc con nước
Mãi mê tìm nguồn
Rừng thì thưa
Truông thì rậm
Thân thì rỗng
Tâm thì đầy
Rớt bóng qua
Đời ta đã chẳn
Vạt lau mềm
Che nửa mái tóc xanh
Mây đầy trời
Mà vẫn thấy mong manh