Một thuở chống chèo ra với biển
Chang chang nắng, thiu thiu thuyền, bến ngủ
Chuyện cũ. Triều dâng con sóng mới
Quảng Ninh, tháng 6/2007.
Chẳng phải gã giang hồ mê đắm sáng mai sương, tìm theo làn hương lạ.
Tôi khách phương Nam lạc lối , ngỡ ngàng trong phiên chợ Bắc kỳ. Tìm gì ? Mua gì ? Không biết nữa.
Người đẩy tôi đi, tôi đi, người đẩy, cái mạch chợ tràn đầy trên thúng, mẹt, mủng rau xanh trên sắc đỏ la đà…
Ngơ ngác bánh đa, bánh đúc. Dấu hoa văn trên váy áo đàn bà, quần áo trẻ phất phơ bươm bướm, tiếng chào mời vỡ tổ bầy ong. Tôi nghẹn thở, câu thơ vụt tắt, nông nỗi mình, nông nỗi cả thơ.
Một góc khuấtâ khiêm nhường cuối chợ, rất nhiều hoa trên xe đạp tập tàng. Em vấn tóc , khăn chòang bịt mặt, mắt bồ câu đen láy gọi mời.
Và thóang chốc người mua tấp nập, lật, trở, hoa như cá trên bàn. Mặc cả, kỳ kèo đến đồng bạc lẻ, em vẫn dịu dàng , chơn chất, chân quê.
Chỉ còn bó cúc vàng lặng lẽ, nửa hoa tươi, nửa bầm dập vì đời, em không bán, tôi đòi mua mới lạ, cơn cớ gì hương níu bước chân. Bỗng run rẩy câu thơ hoa cúc. Mùa thu đâu về gợi tứ cho thơ ?
Em chẳng bán, chẳng nhận tiền trả, em tặng tôi cả bó cúc gầy và lặng lẽ đẩy xe khỏi chợ, mắt bồ câu ươn ướt đa tình.
Tôi ôm bó hoa như ôm câu thơ viết dở…Biết khi nào ta gặp lại nhau ? Thôi xin gửi lòng tôi theo gió, về bên em ghé một cành hoa, chắc có lẽ là người hoa bịn rịn, hương dịu dàng hương mãi bay xa…
Xa nhau mênh mang, lênh loang. Ngày trắng.
|