TÁC GIẢ
TÁC PHẨM
NGUYỄN HIỆP
. Tên Thật : Nguyễn Văn Hiệp
. Sanh ngày 14.08.1964
. Tại Hàm Tân - Bình Thuận
. Nghề nghiệp : Dạy học - Nhiếp Ảnh
. Hiện sống tại Thuận Nam - Hàm Thuận Nam - Bình Thuận
. Giải Nhì Truyện Ngắn Báo Văn Nghệ (Hội Nhà Văn Việt Nam 2003-2004)
TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN :
. MANG CẢ CHIỀU ĐI - HỘI VHNT BT1996
. TRẢ ÁO VỀ TRỜI THƠ - NXB VĂN HỌC 1999
. NGÃ HAI - TIỂU THUYẾT - NXB TRẺ 2006
. BÔNG CỎ GIÊNG - TẬP TRUYỆN NGẮN - NXB HÀ NỘI 2006
NHỮNG TRUYỆN NGẮN ĐÃ ĐĂNG GẦN ĐÂY:
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ GÁNH TRO (VĂN NGHỆ), BÔNG CỎ GIÊNG (VĂN NGHỆ), BỨC PHÙ ĐIÊU MÂY TRẮNG (VĂN NGHỆ), BÔNG SEN BIỂN (VĂN NGHỆ), HẢI ÂU BAY MỘT MÌNH (VĂN NGHỆ), DƯA HUYẾT (VĂN NGHỆ), TRƯỚC CỬA LÀ BIỂN (VĂN NGHỆ QUÂN ĐỘI), HỒN CÁT (VĂN NGHỆ QUÂN ĐỘI), SẮC LÁ TRUNG QUÂN (VH- VN CÔNG AN), MÂY ĐỎ (VĂN NGHỆ QUÂN ĐỘI)…
THƠ
CỐM GIẤY VÀ KÝ ỨC MÙA TRÁI TRE
HÌNH KHÔNG BÓNG
ĐÁM TANG NGƯỜI GIỮ VÀNG
HẠT TRẮNG – HẠT ĐEN
CÕI LÒNG NHÂN
CHIỀU MƯA, NGỒI QUÁN NHÌN MƯA
CHẠP VÀNG
RƯỢU TẾT TRÊN ĐỒI ĐÁ
MẮT NGƯỜI ĐI BIỆT
TÀ CÚ
BẢN TIN CUỐI HẠ
KHÚC HẠ SÔNG MƯỜNG
MANG CẢ CHIỀU ĐI
THIÊN KHÚC
NƯỚC NGỌT TRÊN CAO
TRẢ ÁO VỀ TRỜI
TRUYỆN NGẮN
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ GÁNH TRO
DƯA HUYẾT
PHÚT GIÂY HOÀNG ĐẠO
TRƯỚC CỬA LÀ BIỂN
HẢI ÂU BAY MỘT MÌNH
BỨC PHÙ ĐIÊU MÂY TRẮNG
HỒN CÁT
CÂY HÁNG TRẮNG
NGÔI NHÀ MÙ
BÔNG CỎ GIÊNG
RỪNG KHÔNG BÓNG CHIM
NÚI HIỆN
Tranh của họa sĩ Lâm Chiêu Đồng.
THIÊN KHÚC
Ta đi nhanh để khỏi hát lên
Không ai dấu được tình yêu
Ta hát vang để không khóc nữa
Không ai dấu được lòng mình
Và ta khóc để mây trời tan biến
Giọt mưa xuân rửa lạnh đến ngàn sau
Ta tung mây biến hoá nhiệm mầu
Cho đau khổ rời xa hạnh phúc
Ta lướt nhanh du dương thiên khúc
Vui với người hữu hạn thời gian
Thời gian hấp hối
Linh thuyền rời xa
Thân thể khôn dại
Như mây trắng ngà
Nước mắt ngoảnh mặt
Cay đắng quay lưng
Hương hoa biền biệt
Xác hoa cầm chừng…
NƯỚC NGỌT TRÊN CAO
Chiếc gáo dừa mấy lớp xanh rêu
Mòn nhẵn qua môi người cháy rát
Anh uống đắng uống cay thời lầm lạc
Uống nghẹn ngào tuổi nhỏ đơn côi
Anh vẫn uống ngon em đấy thôi
Ngửa cổ lên trời, ực cạn !
Từ cung Dương Cưu mẹ sinh anh với góc lòng cát bụi
Mặn đắng câu thơ Hạ chí
Dáng đi tối ngày lầm lũi
Lúc nào cũng khát môi hôn
Cha dạy anh cốt người Tam Quan
Xương cũng tan trong gáo dừa dưới mộ
Nhau thai của anh trong chiếc gáo dừa vạn cổ
Nước ngọt của anh treo tận trên cao
Đến một ngày nắng gió hư hao
Anh mài mảnh gáo dừa đeo lên ngực
Đem nhúng vào sô-đa, rượu tây, bia bọt
Đánh lừa mình chiếc gáo năm xưa
Chiếc gáo dừa đựng nắng, đựng mưa
Anh uống nước trên cao, mọc mầm dưới đất
TRẢ ÁO VỀ TRỜI
Chiếc áo ngăn giữa anh và em
Vô hình trong suốt
Tháng bảy mưa ngâu hay là nước mắt
Trả áo về trời đi anh !
Chiếc áo của anh và em
Lâu rồi dính da, dính thịt
Cởi khổ đau đi, trần tục lụa là,
Lửa tình yêu mãi cháy sáng loà
Trả áo về trời
Trả tình thăm thẳm cho người trần gian
Trả cho anh, trả cho em
Ban sơ đồng rộng nước non nặng tình
Trả cho em chiếc xuồng câu
Cho anh cày cuốc, ta vào ban mai
Tháng bảy mưa ngâu hay là nước mắt
Đòi anh trả áo về trời ?.
NGUYỄN HIỆP
© Cấm trích đăng lại nếu không được sự đồng ý của tác giả
| |