TÁC GIẢ
TÁC PHẨM






. Sinh năm 1954
. Quê quán: Thôn Bích Du, xã Thái Thượng, huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình
. Hiên cư ngụ tại : quận Hoàng Mai, Hà Nội

. Đại Tá Quân Đội Nhân Dân
. Hiện là chuyên viên văn học Tổng cục Chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam.
. Phó chủ tịch chi hội nhà văn Quân đội

TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN :

- Kể về một mối tình (tập truyện ngắn)
- Quà bất tử (tập truyện ngắn)
- Trên bến sông Trà (tập truyện ngắn)
- Đêm nổi bão (tập truyện ngắn)
- Biển cạn (tập truyện ngắn)
- Bên sông Trà Lý (tiểu thuyết)
- Cõi đời hư thực (tiểu thuyết)

GIẢI THƯỞNG:

- Giải thưởng truyện ngắn (Trung ương Đoàn phối hợp Tuần báo văn nghệ)
- Giải thưởng Bộ Quốc phòng.
- Giải thưởng truyện ngắn của Báo Người Hà Nội
- Giải thưởng Lê Quí Đôn lần thứ 3.








Tiểu Thuyết CÕI ĐỜI HƯ THỰC





CÕI ĐỜI HƯ THỰC

KỲ THỨ 6

6

K hông ngờ chỉ sau 10 ngày phép, mình đ• trở thành người đàn ông thực sự. Mình không thể tưởng tượng nổi có vợ, lại là người con gái xinh đẹp mới lạ chứ. Tình yêu nó ngọt ngào, thú vị đến không ngờ. Đêm tân hôn kỳ lạ, đánh thức toàn bộ giác quan trong con người, để rồi từ đây mới biết sức mạnh đàn ông của mình đến đâu. Họ hàng, bạn bè cũng hiểu hôn nhân thời chiến nên họ ra về sớm. Mình bảo với vợ:

- Em vào ngủ trước đi. Còn lâu anh mới đi ngủ.

Quẩn quanh một lúc, rồi nàng vào buồng giả vờ ngồi khâu khâu vá vá.

Đọc đến đây, chị Mạ ngừng lại nhìn anh Củng, nói:

- Chỗ này anh bịa. Em khâu áo hẳn hoi, đâu có giả vờ?

Anh Củng cười:

- Có mỗi cái kim bị gãy khi đính cúc áo cho anh ban chiều. Không giả vờ thì khâu vá gì?

- Anh gớm lắm. - Chị Mạ cười trừ rồi cúi xuống đọc tiếp.

… Khi lừa được nàng vào buồng, mình nhanh chóng lẻn vào chốt chặt cửa. Chẳng nói, chẳng rằng mình tút quần áo dài trèo lên giường trùm chăn ngang ngực. Hình như người nàng rung. Nàng xích ra mép giường ngồi. Nhìn lên đình màn một lúc, từ từ nghiêng đầu, mình liếc nhìn nàng. Qua ánh đèn dầu mờ tỏ, khuôn mặt nàng mới xinh đẹp làm sao. Chưa bao giờ mình được tường tận ngắm nàng thế này. Mi mắt nàng dài và cong chớp liên hồi, môi nàng như nụ hồng hé nở, thỉnh thoảng hơi mím lại. Khuôn ngực nàng căng tràn phập phồng. Nàng không ngẩng lên. Nàng đang chăm chú khâu vá. Nhưng nàng có khâu gì đâu, chiếc kim cầm trên tay bị gãy một nửa đầu. Đúng là chiếc kim hồi chiều. Mình tung chăn ngồi dậy. Nàng hơi giật mình né sang một bên. Mình lấy chiếc áo sơ mi treo cuối giường, ghé răng cắn đứt một chiếc cúc rồi đưa cho nàng, nói:

- Tiện thể em đơm cho anh chiếc cúc.

Nàng đón nhận chiếc áo và cái cúc màu trắng, ngồi vân vi như đứa trẻ bị lỗi. Trời cuối thu, đầu đông nên cũng chưa lạnh lắm. Nàng mặc chiếc áo lót "đông xuân" màu trắng, khoác chiếc áo len xanh ra ngoài. Suối tóc dài, chảy tràn trên tấm lưng thon. Mình thèm nàng hết chịu nổi, chỉ muốn ôm lấy tấm lưng cong kéo xuống. Nàng cứ ngồi "khâu vá" mãi. Nhà trên có tiếng ho khù khụ của bố, tiếng quạt đập muỗi phành phạch của mẹ, tiếng tàu chuối xập xoè ngoài vườn.

Chừng nửa giờ, nàng đứng dậy, treo áo lên móc rồi ra mở cửa. Làm sao mở được, mình đã chốt chặt, đến thánh cũng chịu. Loay hoay một lúc nàng đành vào giường ngồi. Nàng cúi xuống tắt đèn, nghĩ sao lại thôi. Mình cũng không biết phải bắt đầu như thế nào? Đành giả vờ nhắm mắt ngáy pho pho, thỉnh thoảng vẫn hé mắt xem nàng làm gì để còn tạo điều kiện. Có một lần nàng nhìn mình. Có lẽ nàng chọn vị trí để nằm xuống? Cũng có thể nàng sợ mình? Nếu vậy thì mình phải tỏ ra nhẹ nhàng. Nàng lại mở cửa màn định tắt đèn. Nàng thổi hai lần ngọn đèn chỉ xiêu xiêu, và thế là nàng thôi. Ngồi thừ một lúc, rồi nàng hạ mình nằm thu lu như con mèo ở mép giường. Khổ thân nàng quá, làm sao mà phải sợ chồng chứ? Những người đàn ông như mình có gì mà sợ? Mình cũng run, cũng xấu hổ và lúng túng mỗi khi phải đối mặt với phụ nữ và thậm chí còn mềm lòng khi bọn con gái khóc chẳng hạn. Vậy thì làm sao nàng phải rón rén, run rẩy? Nàng cứ thử lao vào ngấu nghiến xem nào? Mình sẵn sàng tạo điều kiện ngay.

Mái tóc của nàng toả ra mùi hương nhu và lá xả thơm ngan ngát. Mùi hương nữ tính, quyến rũ đàn ông lạ kỳ. Nó làm cho đàn ông hăng lên, rồi lại mềm đi. Trời ơi, nàng đã nằm chung giường với mình, và chỉ còn cách mình một với tay nữa thôi. Nàng sắp thuộc về mình. Chao ơi, nghĩ đến điều ấy mình sướng run. Nàng cứ co ro ôm mép giường mãi thế kia thì... ờ đúng rồi, nàng đang rét, phải đắp chăn cho nàng, đó là một lý do chính đáng.

- Ơ… Em chưa ngủ à? Giời ơi! Đắp chăn vào, chết rét mất.

Mình nói như vừa tỉnh giấc, rồi tung chăn phủ lên người nàng, và tiện thể dang tay ôm ngang bụng nàng kéo vào. Nàng cong người phòng thủ. Hai bên ghìm nhau như đôi trâu khoá sừng chừng mười phút. Cuối cùng nàng thua, giả vờ thua. Mình là kẻ chiến thắng, có quyền lục soát chiến trường, tìm bắt tù binh và thu chiến lợi phẩm. Nàng hổn hển:

- Tắt... tắt... anh tắt đèn.

Mình nghển cổ nhìn ngọn đèn một giây. Không được, thông thể được, đèn là mắt. Không có đèn thì thưởng thức cái đẹp diệu kỳ của tạo hóa làm sao được. Mình đã bóc nàng trước sự chứng kiến của ngọn đèn. Suốt đời, mình sẽ không thể quên được cảm giác sung sướng lúc này. Nàng đẹp đến không thể chê được bất cứ một nét nào trên cơ thể, ngay cả nốt ruồi ở dưới rốn cũng màu son. Nàng giống như tác phẩm số một của danh hoạ. Cơ thể nàng toả mùi hương thánh thiện đến nỗi mình không dám xâm lược. Mình run, run quá. Có lẽ lúc đó mình đã đánh mất mình, hoặc ít nhất là đánh mất cái phần lý trí, mới đủ can đảm xâm phạm nàng. Nàng nhắm mắt, cặp môi hé mở. Nàng muốn được hôn? Mình sẽ hôn để nàng tiếp nhận thế nào? Mình từ từ đặt cặp môi lên miệng nàng, bỗng người nàng rung lên, cặp môi mềm mại mở ra đón nhận nồng nhiệt.

Suốt mấy giờ đồng hồ hai đứa xoay xở tìm lối đi vào nhau, mà không được. Chúng mình khờ khạo quá. Mình như người lính thất trận vãi đạn ở chiến trường rồi gục ngã trước khi đến được mục tiêu...

Chị Mạ ngừng đọc, mặt đỏ lựng, nhìn chăm chăm anh Củng, cười tủm tỉm. Anh Củng cũng cười nói với vợ:

- Ngày đó anh khờ dại chả biết làm gì... Mà sao em không hướng dẫn cho anh?

- Ơ, anh hay nhỉ. Em hơn gì anh nào? Ngay cả đến lúc đó, em vẫn tưởng vợ chồng chỉ cần nằm chung giường là sẽ có con... Gần sáng, ở lần thứ hai anh thành công, lúc ấy em cứ tưởng bị thương cơ đấy.

Anh Củng ôm lấy chị Mạ kéo xuống giường âu yếm. Bây giờ nghĩ lại đêm tân hôn đầy kỷ niệm ấy thật sung sướng và hạnh phúc. Theo anh, người phụ nữ nhất thiết phải dành trinh tiết cho chồng. Đó là điều vô cùng quan trọng đối với tình cảm vợ chồng suốt một đời người. Vợ chồng sống với nhau, cùng tạo lập và xây dựng một gia đình hạnh phúc phải vượt qua bao thác ghềnh, có những lúc tưởng như không thể nào vượt nổi. Có thể, có nguy cơ rạn nứt, lại có khi có kẻ âm mưu phá hoại. Rồi ốm đau bệnh tật, hoạn nạn, v.v... Vì vậy vợ chồng cần phải có một loại tình cảm đặc biệt. Loại tình cảm này bền vững đến không gì lay chuyển nổi. Quy luật hình thành tình cảm là do những kỷ niệm tạo nên. Càng nhiều kỷ niệm, kỷ niệm càng sâu sắc thì tình cảm càng bền vững. Đêm tân hôn, người con gái dâng hiến trinh tiết cho chồng là một kỷ niệm sâu sắc duy nhất trong đời người con gái. Nó là một thứ kỷ niệm đặc biệt, là chất liệu bồi đắp tình cảm vợ chồng thêm bền vững. Suốt cuộc đời, mỗi lần nhớ tới kỷ niệm đó, vợ chồng thêm tôn trọng yêu quý nhau hơn.

Anh Củng siết vợ vào lòng, cảm động nói:

- Anh biết ơn em đ• dành trọn đời vì anh và vì con.

Chị Mạ cảm nhận giây phút hạnh phúc hiếm hoi không kém gì đêm tân hôn ngày ấy. Quả thật, mấy chục năm lấy nhau, bao nhiêu lần chờ anh thất vọng. Có lúc đã thấy lòng chao đảo. Nhưng cứ nghĩ đến đêm tân hôn, cái đêm chị từ giã đời con gái để thành đàn bà, tự dưng chị nhớ anh da diết và vững tin hơn. Sống với anh vất vả lắm, nhưng cũng được đền bù xứng đáng. Hồi đó nhận lời yêu, rồi cưới một người lính chuẩn bị lên đường ra mặt trận là chị đã dũng cảm. Nhưng suốt đời lăn lộn, chống đỡ để giữ gia đình hạnh phúc trong hoàn cảnh của chị, còn phải dũng cảm hơn nhiều. Bù lại, mỗi lần anh về phép, là mỗi lần anh chị lại có đêm tân hôn. Cái Bằng nói cũng đúng: "Dũng cảm lấy chồng bộ đội, sẽ được cả một đời trăng mật".

Từ ngày lấy anh, chưa bao giờ chị nghe được ở miệng anh lời khen chị đẹp. Chị cứ ngỡ anh không hài lòng, không yêu chị. Anh cưới và ái ân với chị chẳng qua theo cái nghĩa vợ chồng. Mãi đến bây giờ, đọc trang viết này của anh, chị mới hiểu thêm về anh. Chị sung sướng khi biết mình đẹp thực sự cho anh. Thì ra anh yêu chị, tôn trọng chị, và anh tận hưởng ở chị những giá trị của cái đẹp. Đời chị cũng không uổng phí. Chị phải làm gì đây để chứng minh chị cũng yêu anh, không phải chỉ là nghĩa của một người vợ. Chị gỡ cánh tay anh và ngồi dậy.

*

Bến xe là một ngôi nhà hai gian lợp ngói, cửa khoá im ỉm nằm cạnh ng• tư thị trấn. Sương mù như một tấm lưới trắng phủ xuống không gian trùm lên ngôi nhà, làm cho đêm càng thêm tĩnh lặng. Cây xà cừ như chiếc ô khổng lồ ủ rũ nhỏ những giọt nước mắt xuống mái ngói nghe lộp bộp. Mới ba giờ đêm, khách chờ đi chuyến xe thị xã lúc 5 giờ đã đến. Im lặng, vì không ai quen ai, không nhìn thấy nhau và cả lo lắng nữa. Có tiếng ho khậm khạc. Phía đầu hồi bên phải tiếng diêm bật xoèn xoẹt, lửa xoè, điếu cày cười giòn tan hâm không gian ấm lại.

Củng đưa xe đạp cho Mạ giữ, bấm đèn pin soi tìm danh sách đăng ký mua vé. Tiếng một người đàn ông:

- Treo ở cái đinh trên tường kia kìa. Hai mươi rồi đấy.

Củng hơi thất vọng. Mới ba giờ đã có hai mươi người đăng ký mua vé. Củng là người thứ hai mươi mốt, khó có thể đi nổi chuyến này. Mạ bảo:

- Cũng có người đăng ký hai, ba tên nhưng chỉ mua một vé.

- Sao lại thế?

- Em cũng không biết. Hình như họ sợ lái xe bán lung tung, tên đọc, tên bỏ sao ấy.

Củng bảo vợ về đầu hồi bên trái ngồi chờ. Đêm cuối thu se se lạnh. Trời nặng, sương mù quằn lên bò sát mặt đường, quấn vào gốc cây trông như khói. Trời mù thế này ô tô khó mà đi được. Nghĩ thế Củng nói với vợ:

- Nếu không mua được vé, chúng mình đèo nhau bằng xe đạp về đơn vị, có ba chục cây số thôi mà.

Mạ không trả lời, dựa đầu vào vai chồng tỏ ý đồng tình. Chị không muốn rời chồng một phút. Củng tắt đèn pin, luồn hai tay qua lưng vào trong áo, nắm lấy hai bầu vú mềm mềm, cưng cứng của vợ. Củng vẫn thèm Mạ, thèm lắm. Vợ chồng ở với nhau được hai ngày, mới bén hơi đã phải chia tay.

Một cuộc chia tay biết đến bao giờ gặp lại? Phải chăng không có cuộc chiến này thì Củng và bao nhiêu người nữa làm gì có những cuộc chia tay kỳ quặc như thế này. Củng bùi ngùi thương vợ. Thế là từ hôm nay Mạ trở thành một nàng vọng phu, đêm đêm còm cõi một mình nằm nghe tiếng súng từ phía Nam vọng về. Ngày ngày ra đầu làng dõi đôi mắt buồn về phương xa kiếm tìm hy vọng. Hình như tất cả những người đàn bà ở quê Củng đều có đôi mắt buồn và mòng mọng? Đêm ở làng những ngày chiến tranh thường dài hơn ban ngày. Củng ôm chặt vợ, im lặng hưởng giây phút hạnh phúc hiếm hoi của người lính. Anh còn muốn nói chuyện nhiều với vợ, nhưng thời gian quá ít ỏi. Tốt nhất lúc này chỉ im lặng mà tận hưởng.

Có tiếng dép lẹp xẹp đi về phía đầu hồi nơi vợ chồng Củng ngồi. Củng vội vàng kéo chiếc xu chiêng xuống chụp vào ngực vợ, rồi rút tay ra đặt trên đầu gối.

- Xe đến rồi! - Có tiếng người reo.

Mọi người đứng dậy nhốn nháo dõi mắt ra ngã tư chờ đợi. Một chiếc ô tô khách loại 30 chỗ lọc cọc bò tới và dừng lại trước cửa nhà chờ. Người phụ xe mở cửa, nhảy phịch xuống đất, dập cửa đánh rầm như người vừa cãi nhau với vợ, rồi lấy chiếc khoá, khoá cửa lại. Anh ta sợ hành khách lọt vào trong xe. Người lái chính lục cục làm gì đó trong ca bin. Mọi người hồi hộp, nín thở chờ đợi. Trời tang tảng sáng. Phố huyện lác đác có người qua lại. Mấy bà buôn thúng, khăn chít mỏ quạ, quần mổ đũng, quang gánh trên vai, tay trái vắt qua đòn gánh cầm ca cơm trước mặt, tay phải bốc cơm đưa vào miệng, vừa vắt vẻo, vừa nhai, vừa trò chuyện rôm đường phố.

Phụ xe hằm hằm bước lên thềm hỏi bâng quơ:

- Danh sách đâu?

Có tới bốn, năm câu trả lời và bốn, năm cánh tay chỉ lên tờ giấy viết nguệch ngoạc của nhiều loại chữ, nhiều loại mực treo phất phơ trên tường. Giật phắt tờ giấy, phụ xe lướt mắt qua, rồi nhìn một lượt hành khách như để so sánh rồi buông một câu:

- Nhiều thế này đi sao hết. Một nửa thôi.

Hành khách dồn về phía phụ xe, vây thành một vòng, tay cầm tiền, hướng mắt lên chờ đợi.

- Nguyễn Văn Tòng! - Phụ xe đọc.

- Có, có tôi đây!

Một người đàn ông râu lởm chởm, một tay ôm cái bọc vải nhựa, một tay cầm mấy tờ bạc cuộn lại giơ cao, lách vào. Phụ xe túm lấy cuộn tiền trong tay ông ta và giở ra đếm, hỏi:

- Có đủ đồng ba không?

- Dạ, đồng tư đấy ạ.

Xé một cái vé dúi vào tay người khách, phụ xe nói:

- Chưa có tiền giả lại nhá.

Ôm bọc đồ và nắm chặt chiếc vé trong lòng bàn tay, người khách ra sức chèn để thoát ra ngoài. Đám người như ao bèo ùa vào chỗ trống.

- Phạm Thị Nga! - Phụ xe đọc tiếp.

Không có ai trả lời. Phụ xe đọc lại lần nữa:

- Nga, ai là Phạm Thị Nga?

Vẫn im lặng. Có tiếng người đáp:

- Không có Nga đâu. Đọc người khác đi.

- Trần Văn...

- Có, có tôi là Nga đây. - Tiếng một phụ nữ chen ngang lời người phụ xe.

Mấy người quay lại mắng chị ta.

- Đứng đực ra đấy, đọc mãi không thưa. Điếc hả?

Chị ta vừa huých người bên cạnh để len vào, vừa giải thích:

- Tôi tên Ngả, đâu phải tên Nga.

Phụ xe cúi xuống hỏi:

- Là Nga hay Ngả?

- Dạ em là Nga ạ.

- Ngả hay Nga? - Phụ xe quát.

- Dạ Ngả ạ. Anh đọc sai tên em.

- Bà đứng đấy, đây chỉ có Nga, không có Ngả.

Anh ta đọc tiếp:

- Trần Văn Bộ.

- Có tôi, đủ tiền đây ạ. Tôi mua vé xe đạp nữa ạ.

- Lã Thị Hội! - Phụ xe tiếp tục.

Một phụ nữ luống tuổi ra sức đẩy đám đông chen vào. Tới nơi chị ta ngẩng lên chờ đợi. Phụ xe hỏi:

- Tiền đâu?

Đến lúc ấy chị ta mới cúi xuống móc tiền. Móc mãi vẫn chưa lấy ra được hào nào.

- Đúng là đàn bà, ngố tàu. - Vài người sốt ruột rủa.

Lúng lúng thế nào, chị ta chỉ moi được tờ một đồng. Phụ xe nổi giận, đọc tiếp:

- Hà Văn Thi!

Chị phụ nữ vội kêu:

- Có, tôi có đủ tiền đây mà.

Người có tên Thi ẩy người đàn bà, chen vào đưa mấy tờ bạc cho phụ xe, nói:

- Cả một vé xe đạp nữa ạ.

Phụ xe xé một vé đưa cho anh ta, bảo:

- Hết vé xe đạp.

- Thế thì tôi để xe đạp ở đâu? Mới bán hai vé xe đạp mà.

- Để đâu mặc ông. Tôi không biết. - Phụ xe nói.

Phụ xe bán được 16 vé thì tuyên bố "hết vé". Mọi người nhao nhao phản đối. Một hành khách vẻ công chức tiến đến trước mặt người phụ xe bảo:

- Nhà nước quy định xe chở 30 khách, sao mới bán 16 vé đã hết?

Người phụ xe như không nghe thấy, không nhìn thấy, đút tập vé còn lại vào túi, tỉnh bơ đi về phía cửa xe. Những người mua được vé ào ào chạy theo, vây kín cửa xe. Khoá mở, cửa xe hé ra một lối chỉ đủ cho phụ xe đứng và một khe nhỏ để khách lách mà chen vào.

- Nào, ai có vé đưa đây. - Phụ xe đứng ở cửa xe nói.

Người ta lại chen nhau, đẩy nhau để quyết đưa được tấm vé trở lại cho phụ xe và được chen lọt vào trong xe. Người vào được trong xe rồi, mồ hôi nhễ nhại, quần áo xộc xệch, có khi đứt cả cúc áo, thở phào như vừa lên được vũ trụ. Những người không mua được vé, thì đứng nhìn tiu nghỉu. Chỉ tội cho hai ông khách mua được vé người, nhưng không mua được vé xe đạp, không biết xử lý thế nào. May quá, một ông gặp được người quen gửi chiếc xe đạp về. Còn một ông đành phải bán lại chiếc vé. Ông ta mang đến chỗ Củng:

- Ưu tiên cho anh bộ đội.

Củng thấy tội nghiệp cho mẹ con một phụ nữ bồng bế lếch thếch, đợi xe từ hai giờ mà không lên được, hơn nữa anh cũng muốn cùng vợ đi xe đạp lên đơn vị, nên nhường lại cho mẹ con chị ta. Chị phụ nữ gần như ứa nước mắt cảm động, nói:

- Tôi ơn các chú suốt đời... Bố cháu trên bệnh viện tỉnh đang hấp hối...

- Sao lại có thể vô lý như thế được?

Anh Củng nói như người khùng và ngồi dậy toan túm lấy chị Mạ. Chị Mạ vội ôm cuốn sổ, lùi về phía góc nhà. Mắt anh Củng trợn lên, răng nghiến ken két, loạng choạng đứng dậy, gầm gừ:

- Cô chỉ bịa... từ nay...

Chị Mạ vẫn ôm cuốn nhật ký trước ngực, nói trả:

- Anh để em học hết thì mới biết là thật hay bịa chứ.

- Bịa chứ, bịa chứ? - Anh Củng lắp bắp hỏi.

Chị Mạ bình tĩnh bảo:

- Đây, để em đọc nốt đoạn cuối anh viết thế này - Chị Mạ cúi xuống đọc:

- Một câu chuyện thần thoại vậy mà như thật, mình phải ghi vào đây để suốt đời mình tránh xa nó...

Chị Mạ đành phải bịa ra đọc cho chồng nghe đoạn kết thúc. Mặt anh Củng giãn ra, miệng nở nụ cười. Chị Mạ thở phào, thoát hiểm. Anh Củng dịu hẳn lại, hỏi:

- Rồi sau đó, chúng mình đến đơn vị ngủ ở đâu nhỉ? Đọc tiếp đi.

Chị Mạ gấp cuốn sổ, ấp vào ngực, nói với chồng:

- Đơn vị mượn cho một gian nhà kho ở hợp tác xã, một chiếc giường để hưởng "ngày trăng mật", và sau đó... anh bị sút lưng, còn em bị... "giập mật". Thôi khuya rồi, đi ngủ thôi, để mai đọc tiếp.

Chị Mạ cất cuốn sổ vào tủ, mở cửa ra ngoài đi giải. Thật hú vía, hôm nay chị không nhanh trí bịa ra đoạn cuối có lẽ anh Củng đã lên cơn nặng, và chị sẽ phải chịu trận. Chị bỗng hiểu ra, điều quan trọng không chỉ là đọc cái gì, mà còn phải đọc như thế nào thì mới có thể cứu được anh Củng.

7

Q uế ngừng đọc, ngẩng lên nhìn bố. Anh Củng thiêm thiếp, khò khè thở. Quế thấy trên trán bố lấm tấm mồ hôi, ở dưới cổ bóng nhẫy như có nước, đôi môi khô. Bố không bình thường rồi. Quế đặt bàn tay lên trán bố, trời... nóng quá. Bố bị sốt to rồi.

Nghe tiếng con gái gọi, chị Mạ giật mình chạy vào. Quế cầm tay mẹ đặt lên trán bố. Chị Mạ giật thót như chạm phải lửa. Thôi chết, thế là nguy rồi. Đi gọi ngay cô Bằng.

Quế vừa phóng xe máy đi, ở nhà anh Củng bắt đầu mê sảng. Mắt vẫn nhắm, nhưng miệng ú ớ:

- Luyện, Luyện ơi!

Chị Mạ lấy khăn mặt dấp nước lạnh đặt lên trán chồng. Từ ngày ở bệnh viện về, anh Củng chưa sốt thế này bao giờ. Không hiểu anh sốt thông thường, hay do biến chứng từ căn bệnh hiểm nghèo.

- Không! Không!

Anh Củng bỗng hét toáng, hai tay nắm chặt đập xuống giường. Mồ hôi trên mặt anh túa ra. Sau tiếng thét, miệng anh Củng nhóm nhém, lắc đầu và tiếp tục ngủ.

Bằng tới, vừa đặt cái ống nghe vào ngực anh Củng, bỗng anh vung tay hét:

- Không, không được chôn nó.

Chị Bằng tiêm mũi an thần, rồi lấy chanh đánh cho anh Củng hạ sốt. Chị dặn Mạ, nếu anh tỉnh dậy thì cho uống chỗ thuốc này. Bây giờ cứ tiếp tục đánh chanh và đắp khăn lạnh lên trán và theo dõi.

Chị Bằng về rồi, Mạ hỏi con gái:

- Con đọc đúng cái đoạn mẹ bảo chứ?

- Dạ, vâng... Con đọc đến chỗ này, thì thấy bố thiếp đi.

Chị Mạ lo lắng suy nghĩ. Chả lẽ hiện tại và quá khứ lúc ẩn, lúc hiện trong đầu anh Củng? Chả lẽ không còn phân biệt được đâu là quá khứ, đâu là hiện tại? Luyện, cái tên mà anh Củng vừa nhắc trong mê, đúng là người trong sách mà Quế vừa tái hiện. Đành phải chờ đợi xem cơn sốt của anh diễn biến thế nào, rồi tìm cách gì đó cho ổn.

Ngày hôm sau anh Củng vẫn chưa tỉnh. Cặp nhiệt kế còn 37 độ. Thế nghĩa là anh không sốt nữa. Kiểm tra tim mạch bình thường, nhưng anh Củng vẫn nằm ngủ ly bì, thỉnh thoảng vẫn lảm nhảm mê sảng. Có lần anh gọi:

- Em ơi...

Chị Bằng giơ tay ra hiệu im lặng. Khi anh Củng ú ớ gọi lần thứ hai, chị Mạ thưa:

- Dạ em đây. Anh có nhớ em không?

- Nhớ… - Anh Củng bỗng đáp lại.

Chị Mạ kéo chị Bằng ra ngoài trao đổi:

- Mày thấy chưa, anh Củng vẫn nghe thấy. Tao cho đây chỉ là sự hôn mê tạm thời của não. Theo tao không cần vội đưa đi viện. Mày cứ để ở nhà vài hôm để tao theo dõi. Nếu không được hãy hay, Bằng nhỉ!

Bằng:

- Nếu vậy, phải truyền dịch để nuôi sống cơ thể.

Mọi công việc cấp cứu anh Củng tạm xong, Mạ lấy cuốn nhật ký, tìm một trang, nói với Bằng:

- Tao đọc, mày quan sát xem anh Củng có phản ứng gì không? Con Quế đi nấu cho mẹ ấm nước, để chốc nữa mẹ lau người cho bố.

Bằng ngoan ngoãn nghe theo lời Mạ, ngồi xuống giường chăm chú nhìn anh Củng. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, dòng sông Sê-ka-pốc một màu trắng xoá, như con trăn khổng lồ lượn giữa bạt ngàn Trường Sơn bao la. Mây trắng quấn núi, quấn cây rừng và quấn cả người. Trên đỉnh cao cho mắt lang thang xuống bạt ngàn rừng Trường Sơn mây tầng tầng, lớp lớp cuốn lấy nhau, tưởng như mình đang bay trên trời cao...

Bỗng môi anh Củng mấp máy, rồi từ miệng anh cất lời của một bài hát, giọng ú ớ, lúc nhoà, lúc rõ: "Trường Sơn ơi... trên đường ta qua, không một dấu chân người...". Chị Mạ ngừng đọc, ra hiệu cho chị Bằng cùng hát theo để dẫn lời anh Củng: "Có chú nai vàng nghiêng đôi tai ngơ ngác... Dừng ở lưng đèo, mà nghe suối hát... Ngắt một đoá hoa rừng, cài lên mũ ta đi...".

Đến đây thì anh Củng ngưng. Chị Bằng cũng thôi. Riêng chị Mạ vẫn tiếp tục: "Trường Sơn, ơi Trường Sơn, đèo vút cao vực sâu mây núi, đạp đá tai mèo bằng sức pháo ngàn cân...". Không thấy anh Củng hát theo nữa, chị Mạ ngừng và tiếp tục đọc:

… Có lệnh truyền xuống nghỉ giải lao 15 phút. Lộc vất uỵch ba lô xuống. Luyện tựa ba lô vào thân cây rồi từ từ khụy gối. Mình nâng bi đông ngửa cổ dốc ngược. Lộc quẹt mồ hôi, nói:

- Tao đã vứt đến cả mấy cái thư của bạn gái, mà vẫn cứ nặng.

Luyện nhìn xuống chân bảo:

- Bên trung đội hai đã có bốn đứa ốm, sốt phải gửi lại trạm giao liên.

Mình bảo:

- Tổ ba đứa mình quyết phải dìu níu nhau tới đích. Không đứa nào bỏ đứa nào nhớ.

Vừa mới đấy, Lộc đã đứng lên, chống hai tay vào sườn, ưỡn ngực nói dõng dạc:

- Máu trộn sườn non, gan lát dưới, lạc rắc trên từng lớp... Những chiến sĩ cựu niên, tay cầm thìa xắn lên từng lớp. Đĩa hãy còn, anh đã gọi "nhanh lên" - Lộc hạ giọng - Đó là ăn tiết canh.

Anh Củng mỉm cười. Bằng đập vào vai Mạ, chỉ vào miệng anh Củng. Mạ nhìn chồng một lúc, rồi bảo với Bằng:

- Tao hiểu rồi...

- Sao cơ? - Bằng hỏi.

- Tao sẽ tìm được cách để anh Củng tỉnh dậy cho mà xem - Nói xong, Mạ cúi xuống...

… Về mùa khô sông Sê-ka-pốc nước cạn kiệt, lòng sông phơi một màu đá trắng, chỉ còn lại những suối nước trong suốt uốn mình trong khe đá. Từng đàn bướm trắng dìu níu nhau từ lèn đá bay ra, chập chờn giữa lòng sông cạn. Lộc cởi phăng quần áo nằm ngửa trên hốc đá để nước tràn qua. Có tiếng khúc khích ở một lùm cây mọc giữa lòng sông. Mình khoác súng vẫy Luyện tiếp cận. Trong lùm cây có cái lều nhỏ, bốn xung quanh quấn ni lông. Có người! Mình và Luyện nằm xuống quan sát, rồi thận trọng chia làm hai mũi tiếp cận. Hoá ra đó là cái "nhà tắm" của các nàng thanh niên xung phong. Những ba cô lận. Cả ba cô đều tắm tiên.

Trở về, Luyện chỉ tay vào mặt Lộc cười ngặt nghẽo. Lộc giơ nắm đấm:

- Cười gì? Nói mau.

- Mày tắm, súc miệng có thấy mùi gì không?

- Thuốc độc à? - Lộc trợn mắt.

- Còn hơn thế nữa. - Luyện vẫn cười - Ba nàng Tiên Dung xinh đẹp đẵm mình ở đầu nguồn. Chàng ngụp lặn trong một vùng nước Thánh, hớ hớ...

Lộc cười gượng, xông đến bóp tay Luyện:

- Thật không?

- Không tin thì đi theo tao, đi Củng ơi.

Chúng tôi lại quay ra bờ sông, nửa đường thì gặp ba nàng đã quân phục chỉnh tề đang đứng cúi đầu vung tóc cho ráo nước.

Ai thế nhỉ? Cô đứng giữa người dong dỏng cao, da trắng... tựa hồ như người cùng làng. Mình dang tay ngăn Luyện và Lộc. Lộc hỏi:

- Biệt kích?

- Không, tao nghi con bé đứng giữa là người quen, cùng làng...

- Ông thì, con gái nào cũng quen.

Luyện:

- Biết đâu đấy. Thanh niên xung phong bây giờ phải vào tận đây làm đường.

Lộc:

- Vậy thì ta cứ "xung phong" xem sao.

- Hay rút lui vào lùm cây coi kỹ lại. - Tôi bảo.

Lộc phản đối:

- Ngồi trong bụi, nhỡ họ biết, cho mình rình họ tắm, ngượng chết.

Luyện vênh mặt:

- Thì đây "con ong đã tỏ đường đi lối về" rồi.

- á à,… ăn mảnh nhá. Chốc về tao phạt một phong lương khô, nghe chưa?

- Thằng cha này... bẩn bỏ mẹ.

Chúng mình dàn hàng ngang anh dũng tiến lên. Lộc giả giọng Nghệ An lên tiếng:

- Chạo các động chĩ!

Cả ba cô ngừng vảy tóc ngẩng lên nhìn chúng tôi. Cô xinh nhất đứng giữa hất mái tóc ra sau, nói:

- Ơ, … ơ… anh Củng.

- Bằng! Có phải em là Bằng không?...

Đang nằm trên giường, anh Củng bỗng đập tay xuống giường, miệng ú ớ:

- Bằng... Bằng...

Chị Bằng vội giữ tay anh Củng. Chị Mạ đặt cuốn sổ xuống, đứng lên giữ người anh Củng. Bằng:

- Anh Củng lại sốt.

Mạ:

- Làm sao bây giờ?

Bằng:

- Mày đi hái cho tao nắm nhọ nồi về đây, mau lên.

*

Đêm về sáng, một trận mưa rào mùa thu tắm rửa sạch sẽ cho muôn loài. Sáng dậy, đường sá, sân nhà sạch bong. Cây bạch đàn đầu ngõ nghiêng mình hong mái tóc dài xanh mướt vừa được gội sạch đêm qua. Một đôi chim chiền chiện say sưa tìm sâu trên cành chanh trước cửa. Bông hoa loa kèn đỏ sậm, nở xoè đơm ánh ban mai.

Chị Mạ ngắt mấy bông hoa loa kèn mang vào nhà trang trí trên chiếc bàn tiếp khách. Chị Bằng hớt hải đạp xe, phanh lại, dựa vào thềm, vừa bước vào nhà vừa hỏi Mạ:

- Mạ ơi! Tỉnh chưa?

- Bằng à, vào đây đã. - Chị Mạ vừa cắm hoa vào lọ vừa nói với bạn.

Ngồi xuống ghế, Bằng lôi trong túi ra một gói bốn chiếc bánh rán vàng khượm.

- Mày ăn gì chưa? ăn với tao cho vui. Con Quế đi rồi à?

Mạ đứng dậy cắm cái phích của ấm nước vào ổ điện, vừa làm vừa nói:

- Anh Củng vẫn chưa tỉnh... Mày không lo. Từ từ tao sẽ làm cho anh ấy tỉnh. Mày chỉ giúp tao cung cấp dinh dưỡng nuôi cơ thể anh ấy.

- Tao nghe mày. Nhưng tao cũng lo lắm. Nhỡ anh ấy có sao thì chết tao. Huyện đội, tỉnh đội, các ông ở xã sẽ kiểm điểm tao. Anh Củng là Anh hùng....

Mạ vừa làm vừa nói với Bằng:

- Mày yên tâm đi, tao biết bệnh anh Củng. Với lại, mày tưởng đến bệnh viện sướng lắm à? Bệnh của anh Củng họ nhốt chung với người điên. Người bình thường như tao vào chăm bệnh còn điên nữa là anh Củng.

Bằng vào kiểm tra sức khoẻ anh Củng. Cô nghe nhịp tim, đo huyết áp, điều chỉnh van truyền dịch, v.v... rồi trở ra nói chuyện với Mạ. Mạ cũng đang nóng lòng muốn hỏi kỹ về cuộc gặp gỡ giữa Bằng với anh Củng ở Trường Sơn. Cũng vậy, Bằng đang muốn tìm hiểu trang nhật ký của anh Củng viết về mình. Cả hai đều giữ ý, nên chưa ai biết bắt đầu như thế nào?

Mạ đưa nước cho bạn và chủ động nói trước:

- Mày ở Trường Sơn tất cả bao nhiêu năm nhỉ?

- Bốn năm. - Bằng nâng chén trà chiêu một ngụm để thấm cái vị đắng chát của trà, đồng thời cũng thưởng thức cái tinh tuý, thanh tao, sảng khoái của hương trà buổi sớm. Trường Sơn chiếm một phần đời không nhỏ đối với Bằng. Nó vừa hạnh phúc, lại vừa cay đắng. Tuy ngắn ngủi, có bốn năm nhưng lại là cõi đời sâu thẳm nhất của Bằng. Có đêm nào Bằng không đưa hồn phiêu lãng về Trường Sơn. ở đó, có những đêm trăng sáng, mắc võng nằm nhìn sang phía mạn đồi bên. Trăng rải vàng trên bạt rừng xanh ngát, cây cổ thụ lặng lẽ, huyền ảo như cây đa trên vầng trăng bạc. ở đó, dưới tán cây cổ thụ có một đoàn quân và có anh...

Mạ ý tứ hỏi:

- Hồi ấy, mày gặp anh Củng... được bao nhiêu ngày thì chia tay?

Bằng ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt Mạ như định bắt quả tang cử chỉ không minh bạch. Mạ cũng nhìn thẳng vào mắt Bằng: "ừ tớ đấy! Cậu có dám cùng tớ phanh phui ra không?". Bằng nhìn xuống và nói:

- Thế... Trong nhật ký anh Củng không viết à?

Thật tiếc cho Mạ, và cũng buồn cho Mạ, chín trang nhật ký liền sau khi gặp Bằng bị thấm nước, phai hầu hết chữ, không thể nào đọc nổi. Những trang tiếp theo anh viết một chút về cuộc hành quân trên Trường Sơn, còn lại hầu hết là những trận chiến đấu liên miên. Mạ cố tìm trong những trang mờ ố xem có thấy dấu hiệu gì liên quan đến Bằng. ở trang thứ hai có mấy chữ còn sót lại: "... thương cũng đành...". Trang thứ năm cũng có vài chữ đọc được: "... hôn nồng thắm. Em..." và trang cuối cùng duy nhất còn một chữ "chửa". Tại sao lại chỉ ướt có mấy trang này? Hay là anh cố tình làm cho ướt? Anh sợ Mạ đọc được nên xoá nhoà? Tại sao những trang khác không bị ướt? Mình phải moi ở Bằng vậy thôi. Moi bằng cách nào đây? Bằng, nó cũng tinh đời lắm. Đấy, nó nhìn mình và lảng nhanh sang bông hoa, rồi lại cười cười. Nó đọc được ý nghĩ của mình. Mạ liều chơi một câu táo tợn:

- Anh Củng viết về Bằng nhiều lắm. Viết hết. Tối qua, mày về, tao lại mang ra đọc cho anh ấy nghe, cứ thấy miệng cười cười. Tao tin chắc, anh ấy nghe được và rất thích.

- Thế à. - Bằng chỉ ngẩng lên nói mỗi câu.

Mạ vừa thả lời, vừa quan sát Bằng. Vẫn không thấy dấu hiệu gì. Bằng, nó cũng chẳng vừa. Chả thế mà hôm cái thằng cha tài chính xã lợi dụng tán tỉnh, khuờ khoạng, tránh mãi không được, Bằng lừa cho hắn viết thư. Tóm được bằng cớ, Bằng mang thư đưa thẳng cho con "sư tử" nhà hắn. Hắn bị con "sư tử" giày cho một trận, từ đấy chừa. Mạ thả câu nữa xem sao:

- Ngày đó giá mà anh Củng chưa cưới tao. Có khi mày với anh Củng lại có đám cưới to ở Trường Sơn ấy nhỉ?

- Mày... Chỉ vớ vẩn - Bằng cười mắng bạn.

Ở trong phòng, anh Củng ú ớ gì đó. Cả Mạ và Bằng đều chạy vào. Anh Củng vẫn nằm như người ngủ, miệng lảm nhảm:

- Mất tích... con... khổ thân quá...

Bằng sa sầm mặt. Những ngón tay mềm mại của Bằng bỗng run run. ở trong sâu thẳm tâm hồn, Bằng đang quằn quại bởi ký ức bi thương thời tuổi trẻ. Nhưng liền đó, cô lấy lại tâm thế, trở lại vị trí của người thầy thuốc. Bằng nói với Mạ:

- Phải tập trung vào chạy chữa cho anh Củng, Mạ nhỉ?

Mạ ngẩng lên gặp ánh mắt của Bằng. Họ dừng lại một giây. Không ai nói điều gì nữa, cả hai cặp môi của họ đều hơi mím lại. Có lẽ họ hiểu, điều quan trọng số một bây giờ là tính mạng con người - tính mạng anh Củng. Mọi thứ hãy gác lại. Và tất cả đều không còn ý nghĩa, một khi tình cảm của mình thờ ơ trước sự khát khao sự sống của đồng loại.

CÒN TIẾP...





© Cấm trích đăng lại nếu không được sự chấp thuận của Tác Giả và Newvietart - Việt Văn Mới .




TRANG CHÍNH TRANG THƠ ĐOẢN THIÊN BIÊN DỊCH NHẬN ĐỊNH ÂM NHẠC