Trẻ thơ chờ đợi ngày Tết, để bắt gặp vui chơi, và mau lớn. Người lớn e ngại vào Xuân với biết bao lo toan và sợ mau già. Các bạn trẻ thì sao?
Vào Xuân có Tết, là những cột mốc của thời gian. Con người còn đặt ra nhiều cột mốc khác trên dòng chảy của thời gian như: sinh nhật, quốc khánh, đáøm giỗ, v.v…
Thực chất của cột mốc đó là gì? Phải chăng là những tương tác giữa người với người, giữa đám đông và cá thể.
Những biến cố hiển nhiên trong cuộc sống ấy không đơn giản có trước có sau như mỗi người nhìn thấy. Trước hay sau là do góc nhìn của người quan sát. Người đi bộ lề phải sẽ thấy điểm đến của mình chính là nơi bỏ đi của người bên lề trái. Con đường tự nhiên và con đường lịch sử có khác nhau chút ít, song suy đến cùng đều là dòng sống có chảy xuôi lẫn chảy ngược.
Cho đến nay mỗi bạn đều có rất nhiều lời chỉ giáo của thế hệ cha anh, để sống một cuộc đời có ý nghĩa, không uổng phí. Tất cả các lời khuyên đều hấp dẫn và hợp lý, các bạn làm đúng để trở thành nhân tài, anh hùng hoặc ít ra là một công dân ưu tú.
Tuy nhiên, cái bí quyết để sống để tồn tại và phương pháp để trở thành người thì không ai dạy cho ai được.
Ở thế kỷ 19, một triết gia phương Tây có nói: “Bạn hãy trở thành con người của chính bạn” (Deviens ce que tu es), nghĩa là một cá thể không nên bị nô dịch bởi một cá thể khác, vì mỗi người xét về mặt vật thể là một dòng năng lượng riêng, có cơ cấu nguyên tử và những hạt hạ nguyên tử khác biệt trong chuyển động và hấp thụ những hạt vũ trụ xa lạ.
Nên mỗi người có một tương tác phản vật chất khác, dẫn đến tư duy riêng và tâm linh càng cá biệt, nên dân gian nói có số phận.
Hiểu hết nguồn cội này, các bạn đừng vội cho rằng: vậy phải sống theo định mệnh an bài hoặc sống lập dị. Đây là một gợi mở để các bạn tự tin chọn lựa nghề nghiệp của mình, hướng phấn đấu của riêng mình chứ không phải bắt chước theo người khác một cách mù quáng. Đôi khi trọn đời là tay sai cho kẻ khác. Bởi vì hai cá thể giống nhau tuyệt đối đến đâu, nhưng trong quá trình dịch chuyển vẫn bị thâm nhập vô số các hạt vũ trụ mới dẫn đến nhiều hệ quả, do xác xuất khác biệt.
Vì vậy, xã hội không phải là một bức tường mà mỗi người là một viên gạch cá nhân, càng không phải là một viên gạch được gỡ ra khỏi bức tường sụp đổ. Trong xã hội, cá thể không thể tồn tại duy nhất được.
Vât lý nguyên tử chứng minh rằng vũ trụ không xuất hiện như một guồng máy cơ khí gồm các đơn vị nhỏ hợp thành, mà như một tấm lưới đan dệt lẫn nhau, cuốn nguyện chằng chịt vào nhau. Hơn nữa, vũ trụ là biến hoá liên tục từ vật thể này sang vật thể khác, có thể gọi là điệu múa, vũ khúc của dòng năng lượng bất tận. Nên, sống chính là dòng chảy.
Nếu Electron (âm điện tử) có thể tồn tại ở dạng hạt và có thể xuất hiện như một sóng thì một anh hùng hy sinh cho dân tộc đã sống bằng xương bằng thịt và sẽ sống bằng tâm linh, đâu có gì khác nhau !
Hiện vật của Thăng Long ngàn năm xưa đã hiện lên như mắt lưới của tấm lưới lịch sử Việt Nam. Biết đâu chính cái chén (bát) của Lý Thường Kiệt từng sử dụng, Nguyễn Trãi lại dùng như một món đồ cổ và bạn tin không, bạn có thể đổ đầy cơm vào cái chén ấy chứ ? Thời gian cũng không có thật với tâm linh, nên các cột mốc đồng hiện lên thành nhiều mắt lưới.
Dòng chảy không sợ thác ghềnh chỉ sợ cạn nước. Bạn nên sợ không là chính mình như dòng sông sợ cạn nước.
Trong tập tản văn
NHỮNG CHỮ QUA CÂU TÂM LINH